'' When you Believe...''



Sau tất cả. Sau mọi nỗi buồn khổ, sau những lo toan đời sống, sau những nghi kỵ và thất vọng, sau những phút giây để lòng rơi mất bình yên ngọt ngào...Là niềm hân hoan cho một điều gì đó mới mẻ, đáng yêu. Không hiểu mình có phải là cô gái giản đơn sống đời êm đềm mà thấy mọi thứ đều nhẹ nhàng, tươi tắn như thế này không- khi mùa đang đâm chồi nảy lộc, khi người với người gặp nhau chỉ muốn mỉm cười, và ánh mắt lấp lánh xua tan chút âu lo ngày đầu năm?!

Mọi mầm chồi đang tí tách trổ nhú...

Trên cây già nua, cằn cỗi. Trong vườn xanh thẳm non tơ. Và tin, đâu đó trong mọi trái tim, mọi tâm hồn, mọi lòng nhân...

    ''..chúng ta không cần dấu những bất trắc, những suy nghĩ, những âu lo đời  em ạ. Anh rất nhiều khi buồn, rất nhiều khi mông lung, rất nhiều khi "yếu đuối" nhưng anh tin là anh đang sống rất thật!''

Sống rất thật.

Liệu có bị xem là phù phiếm khi đời có nhiều màu vẻ khiến người ta buộc mình phải giả dối- giả dối với người đời. Và, tệ hại hơn , giả dối với chính mình !?

Những lời của gã, không biết là lời của một cơn chuyếnh choáng rất thật sau cuộc nhậu chân tình với những người bạn mà đời đem đến cho hắn một cách lắm cơ duyên hay là lời của một đàn anh đã sớm có chút ''lưng vốn'' sự trải nghiệm cho cô em gái còn lơ ngơ trước những ''mánh khoé'' đời với những sân si, hỉ ,nộ, ái, ố...?!
Mà, cô em gái cứ đăm chiêu nghĩ suy.
Tình yêu. Đam mê. Khát khao, Hy vọng. Và... ràng buộc, bởi ý niệm, bởi tình thương, bởi bổn phận, trách nhiệm.

Những cái đó không giống nhau nhưng suốt đời làm con người ta lúng túng. Có khi cựa quậy, vùng vẫy, tung hê, muốn đập phá nhưng lại sợ tổn thương, sợ thua thiệt, sợ sai lầm, sợ phán xét.
Viết đến đây, tự dưng nhớ lại cảm giác rất say sưa, rất hào sảng khi đọc ''Suối nguồn'' của  Ayn Rand. Howard Roark chỉ là một nhân vật văn học được một thiên tài văn chương thổi hồn vào để cõng những thâm ý của tác giả vào trang sách. Chỉ thế thôi. Nếu ta nhìn nhận bằng cái đầu của một người đọc sách đơn thuần. Nhưng anh ta sẽ hơn một hình tượng văn học khi mang đến phần vĩ thanh tuyệt vời cho độc giả khi họ không chỉ đọc mà còn say mê, nhiệt tình, tức giận, đau khổ và hạnh phúc cùng anh ta.

Sống thật. Bây giờ- lúc mà đời  rất lắm màu vẻ, phần nhiều là loè loẹt, ồn ào- có vẻ như là một cách cố gắng, một cách níu giữ những gì của riêng mình, của mình, là mình.
Dù vậy, vẫn còn rất nhiều người không cần phải cố gắng, không cần phải níu giữ...vẫn là họ.Tin rứa.
Thật ra em gái vẫn sống rất hồn nhiên. Vẫn yêu Biển một sáng mai trong vắt lấp lánh ánh sáng đầu tiên của vầng mặt trời. Vẫn ''bên đời líu lo'', vẫn yêu mùa đến và đi, vẫn non dại nhưng vẫn nhiều đam mê. Vẫn cười giòn và ngọt ánh mắt khi được yêu thương và biết yêu thương. Vẫn ghê gớm ,đáo để- khi cần.
 Và vẫn dịu dàng, ngọt ngào - khi có thể...

Chỉ là một chút  lãng đãng. Cho một vài cảm nhận bỗng ngộ ra khi bất chợt có một sự gợi nhắc rất đáng yêu. Những điều cũ và mới, trong những entry cũ và mới...Cho hiện tại ấm nóng, tươi nguyên.
Dẫu nỗi buồn của ngày hôm qua vẫn còn âm ỉ, dẫu lo toan của một năm cũ vẫn đầy vơi, dẫu ngày mai, năm mới vẫn có những ngày nắng, ngày mưa như đời sống vốn dĩ vẫn lắm vô thường...Thì em, ''Đỉnh bình yên trên non cao'', hứa sẽ ''giữ kín cho lâu dài một mùa Xuân đã thắm trong anh'' !





                           
                                   '' Cây sẽ cho lộc và cây sẽ cho hoa
                                   Em cứ bay trong đời dịu dàng như cơn gió
                                   Em cứ bay nhưng đừng bỏ lại tôi một mình

                                   Đời sẽ cho lộc và đời sẽ cho hoa
                                   Em mướt xanh như ngọc mà tôi có đâu ngờ

                                   Cây sẽ cho lộc và cây sẽ cho hoa
                                   Em cứ yêu con người ngọt ngào đời vẫn thế
                                   Em hãy dâng cho đời một nụ hoa tình cờ

                                   Đời sẽ cho lộc và đời sẽ cho hoa
                                   Em suối kia rất ngọt và tôi đứng hai bờ
                                   Cây sẽ cho lộc và cây sẽ cho hoa
                                   Xuân đến bên kia đồi trời mở ra cánh én
                                   Em đến bên tôi ngồi ,đời mở ra cuộc tình ''

                                                                               ( Hoa xuân ca- TCS)

Nỗi thất vọng màu gì, em biết không?!










  1. '' Cuối ngõ ấy là quán cà phê quen
    Anh đã tin vì uống cà phê mà mắt em đen đến thế
    Vì viên đá tròn xinh
    Vì bông hoa be bé
    Mà nụ cười em trong hơn.

    ... Cuối ngõ ấy anh vẫn tìm nỗi cô đơn
    Khi anh nhìn trong mắt em và không thấy mình trong đó
    Cà phê nâu, màu môi em đo đỏ
    Nỗi thất vọng màu gì, em có biết không?

    Cuối ngõ ấy có bao người mà em nói thật đông
    Anh chỉ thấy toàn người lạ
    Người lạ thì chẳng là gì cả
    Thế giới thu vào một mái tóc em

    Cuối ngõ ấy anh đã tìm được một thói quen
    Một thói quen dễ thương giữa chật chội cuộc đời và bộn bề toan tính
    Chỉ cần em và buổi chiều thanh tịnh
    Một ly nâu đủ ấm áp nụ cười
    Cuối ngõ ấy anh đã tìm thấy một góc nhỏ cuộc đời
    Anh đã trao, dẫu rồi em chẳng nhận...''
    &...

    Nỗi thất vọng màu gì, Anh biết không?!!

Lơ đễnh dáng



Ừ em nhỉ, tháng ngày lơ đễnh quá!
Anh vỡ òa cái nhớ thẩn thờ rơi
Chiều gác lại anh siêng về như gió
Nắng nhoài tìm, chiều níu dáng em nghiêng!

 -Người của Gió-

....Tháng Ba lại về!

Hình như chỉ có những người may mắn đi ra từ làng, may mắn có những khoảng ký ức tuổi thơ đẹp như tên gọi của chính nó về một miền quê nào đó , thì mới có được niềm hạnh phúc cảm nhận được vẻ đẹp thầm lắng, mượt mà và êm ả của những ngày tháng Ba...
Có một người về quê trong đầu tháng Ba. Ừ, thì điều đó có gì là lạ! Chẳng có gì lạ. Nhưng sao cứ thấy hiển diện một ý niệm nào đó, chẳng rõ dáng hình, màu  sắc mà đẹp đẽ lạ thường!

Chiều rơi...



...

Mùa vẫn rét!

Và '' những nỗi buồn như mây của thời con gái'' vẫn phảng phất trong đôi mắt đen chiều nay nhìn xuống ly nâu sóng sánh. Phố đông người quá! Những vòng xe mang tâm trạng của ngày cuối năm khiến cho phố có điều gì đó như đang chùng hẳn đi, nao lòng khi nhận ra cái lặng lẽ trong phố thị ồn ào lắm màu vẻ phô trương.

''Phố hát bâng quơ mà nhạt cả nắng chiều...''

                    
26112011612.jpg


Thăm Phố một ngày
Nhật ký buồn không ghi hết
Đóa vô thường đêm đã nở xong chưa
Viết cũ kỹ chẳng được còn nhớ đến
Con chữ say mèm gõ lốc cốc đong đưa