Bình yên khẽ trôi qua kẽ tay...rất chậm!

Hình ảnh: Mình đã gặp 1 bông sen. Với mình chị là hoa sen. Đậm chất người phụ nữ Việt nam.
  Chi làm mình ấn tượng bởi những câu văn của " Tiếng chim hót trong bụi mận gai" . 
  Chị nhẹ nhàng đủ làm cho Thầy mình nghiêng ngả "_"
  Đủ làm cho mình thấy ấm khi mình đang rất cần điều đó. 
  Chị rất tuyệt!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

... Em chỉ là một ký  ức nhỏ bé, có lẽ đã nhàu nát, cũ kỹ trong ngồn ngộn xanh tươi đời Anh, hà cớ gì Anh cứ muốn nhớ?!!


&...

Đến một ngày nào đó, Em sẽ thôi mơ giấc mơ được sống như loài hoa hiền, thôi không muốn làm ''' đoá  vô thường'' để '' đi đứng bên đời líu lo''...Những câu thơ sẽ dở dang, những buổi chiều sẽ khép lại hờ hững và vô tâm, những nỗi nhớ sẽ gẫy khúc, và tên Em, sẽ không được gọi để nghe rõ từ thâm tâm.
Riêng Anh, cũng chẳng thể làm '' đêm '' cho '' nở đoá hoa vô thường'' !

Anh hỏi: Em sợ điều gì nhất? '' Em sợ người đàn ông của mình nghèo nàn về trí tuệ và xơ cứng về cảm xúc''...Nhưng thật ra, em sợ, đến một ngày, em chỉ là một tên nô bộc quày quả , túng quẫn trong đời sống tình cảm mình. Sợ lòng mình không còn muốn hát. Nhưng rồi, cũng có ngày thấy rõ nhau hơn- mình và chính lòng mình- và đâm ra thương nhau...Bao giờ cũng có những giờ phút mặc khải muộn màng đó về đời sống của nhau !



Cuối cùng chẳng có gì quan trọng hết, chỉ tiếc không nói được hết những suy nghĩ của mình cho người mình yêu thương, và đời sống đã mang đi hết những câu kinh trinh bạch mà không phải lúc nào, giờ nào, thời nào, cũng thổ lộ cùng nhau được...!
PS: Hãy kể rất thầm cho em nghe về câu chuyện tình yêu của anh !

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét