'' Nếu không có người cuộc đời trôi về đâu?!''

Mùa đông là mùa tương hợp với những mối tình muộn màng. Mùa của những lỗi lầm và trăn trở. Mùa mà cây sim đứng nhọc nhằn trong mưa rét nhưng không thể nở hoa. Đó cũng là mùa ủ ấp những lộc chồi... Vinh trưa nay, mùa Đông chưa về đâu, chỉ là hơi thở nhẹ...đủ cho cuộc gặp gỡ rất bất ngờ mà chẳng hề thấy lạ lẫm.   
                                        
Cô ( http://blog.yahoo.com/NhatHa/articles/page/1) từ miền Nam xa xôi trong chặng đường công cán ra Bắc, đã chọn Vinh làm nơi mong mỏi cho thương yêu đã từ lâu được nuôi dưỡng mà ghé lại dù chỉ vài giờ đồng hồ nhìn vào mắt nhau mà mỉm cười...và Chị, (http://blog.yahoo.com/hongvanganhtrang )  đủ nhiệt thành và thương yêu để có mặt , mỗi lúc trong em nhiều cảm xúc như thế!



&...




  


  


  


   

 
Ngôi nhà nhỏ trên đồi khỏa lấp
Trời sông Lam núi Ngự ngây lòng
Hoa bỗng say với mùa trở gió
Phố chợt tìm bụi rưới chút vương

Im. Lặng im nhặt cành khô đốt lửa
Ngói lệch xô trăng nghiêng khỏi đất rồi
Nhà quay tít trên cõi ngày gặp gỡ
Ồn ào ơi run vỡ mất câu thơ

Ngôi nhà nhỏ trên đồi loang lỡ
Ghé bến chiều nhặt chút sương rơi
Cứ ấp ủ để dồn nghìn giấc chết
Nắng như trăng thắp quầng khói bơ vơ

Gương mặt vui chập chờn sau đêm đổ
Em dung nhan tìm ảo ảnh hững hờ
Khoảng trống vắng ,lịm vào nơi thổ lộ
Tận âm cùng với gió phất phơ bay

Khung cửa sổ buông gương hắt ảnh
Bóng đang bay, bóng níu bàn tay
Phố ai lạc , lối về như thu muộn
Trễ rồi không ? Đông vừa hóa hết lòng

    (-
Thơ của một người con trai, người con trai vẫn sợ người con gái bị tổn thương- )



  

















&...


Sẽ không có một câu chuyện được kể bằng thơ hay ngôn ngữ văn chương, theo thời gian, mỗi câu chuyện yêu thương ta có cùng nhau đã lên men trong hũ rượu cuộc đời. Thứ men nồng ấy đã được chưng cất và ấp ủ bằng nguồn nước trắng trong mang tên chân thành , bằng hương liệu rất đời thường mang tên thương yêu. Ai thấy trái tim mình đủ đầy, ai biết lòng mình tự tin, trước mối duyên đời gửi đến, rất tự nhiên, sẽ tương thích và cảm nhận được hương nồng vị ngọt, dù chỉ là cái nhấp miệng đầu môi...

Trưa, một ngày sắp sửa sang Đông, phố đầy nắng mà dịu dàng như thể Đức Mẹ đồng trinh âu yếm ban phát cho những khao khát chưa bao giờ ngừng thở. Tiếng Thở ấy, bao giờ nghe cũng bồi hồi, rưng rức...
Thấy mình bé nhỏ và an nhiên kỳ lạ, trước cô dung dị, ấm áp. Và trong chị, biết rằng có những nỗi niềm vẫn chạm vào nhau...



&...


Mùa Đông, đầu Đông, là mùa ủ ấp những lộc chồi !

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét