Phố tôi nằm nghiêng, mặt trời đi qua không mệt !





'' Nghe ai hỏi Em , dạm câu mời cưới
Thấy trầu xanh nghiêng ngã phía mình
Ôi thương quá , vuông cau nằm ngay ngắn
Trái vô hình , trái chín , trái tương tư

Gật đầu đi , Người hàng xóm ngõ thư
Lời bão nổi giữa ngày đông , bụi đỏ
Tiếng yêu thương dập dìu tim gió
Đò không EM nằm hẳn đến bao giờ ?

Gật đầu đi , Người hàng xóm ngõ thơ
Lời chân thật không dịu dàng như gió
Đêm bão nổi sẽ bình yên bụi đỏ
Đường lạ quen , bến vẫn đợi chuyến đò''





Đây chỉ là phần vĩ thanh cho một bức hình con gái với lời nhắn dục giã '' vu quy''.

Mà sao, lại thấy lòng như có điều gì xao xác bâng khuâng!??

Người làm thơ hình như đã vô tình chạm vào tiếng thở dài con gái. Một mai, những nỗi buồn như mây của thời con gái sẽ trôi qua, đời sống thực tế sẽ huỷ diệt tất cả, những nỗi lo toan với bổn phận, trách nhiệm và tình thương sẽ là vết dầu loang trên những trang thơ...
Có một người con trai đi tìm sự dịu dàng của người con gái ẩn sâu trong vẻ ngoài bướng bỉnh. Bằng phương pháp '' ngược nắng'' :
Ngược phố tan tầm, ngược chiều gió thổi
Ngược lòng mình tìm về nông nổi
Lãng du đi vô định cánh chim trời

Em ngược thời gian, em ngược không gian
Ngược đời thường bon chen tìm về mê đắm
Ngược trái tim tự bao giờ chai lặng
Em đánh thức nỗi buồn, em gợi khát khao xanh

may phat dien gio Em ngược đường, ngược nắng để yêu anh
Mang bao điều em muốn nói cùng anh
Chợt sững lại trước cây mùa trút lá
Trái đất sẽ thế nào khi mầu xanh không còn nữa
Và sẽ thế nào khi trong anh không em?
   ( Bùi Sim Sim)

...
Có thể '' ngược con đường bướng bỉnh riêng anh'' không?
''Vậy để mỗi ngày anh chấm trên mặt phẳng 1 điểm bướng bỉnh , khi nào già đi , nối các điểm lại sẽ là con đường
Em thấy được không ?
Em biết vì sao khi già mới nối các điểm lại không ? Vì con đường phải nhìn từ phía ta đã đi qua''
... xa như con trăng , và gần như cánh diều , mà đôi cánh còn đủ trồng trải để khắc lên yêu thương , còn đủ những cơn gió , để bay được về tận nơi xa ...Mà Em là xa xôi của cái gần muốn trở nên có thực ...''

Tình yêu, đôi khi cũng vời vợi, đau đáu như thế mà thôi!



..'' Anh nghĩ đến chúng mình, đến tình yêu bình thản như hai thân cây đứng kề nhau một ngày không gió. Tình yêu không thể là vẻ trầm tĩnh đó được. Không thể là dòng sông già nua chưa có lần làm quen với bão sóng.

Phải thổi thêm sinh khí vào cho tình yêu. Phải cho hai thân cây lao xao trong một ngày bão dậy. Như bể ồ ạt sóng vào nhau.''
Vậy còn Bình yên?!

&...


''Anh thích biết những cái tên để nhớ ...và cũng có những cái tên chưa bao giờ được biết mà vẫn nhớ , nhớ khi đó trở thành không tên , bí mật và khó gọi ,...dù sao anh cũng muốn khi nhớ có thể gọi được thành tên ...''
&...

Em là Mecghi. Tên Em là Mecghi ! '' Phố tôi nằm nghiêng, mặt trời đi qua không mệt !''

...''Bởi mặt trời là câu thơ
Anh là linh hồn nối tiếp
Nghiêng vào Em , Phố một nụ cười ...''

&...

Ngủ ngoan, Phố nhé!


PS: Hôm nay mình chẳng muốn viết điều gì, chỉ muốn nghĩ về những điều đã được đọc , được viết, cho riêng mình...


                        - Mecghi, mùa Thu đã đi qua nửa con phố, tháng 9/2012-
   

3 nhận xét:

  1. Ôi chữ nghĩa của người đọc nhiều sách, sao mà trí thức thế!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Fatasa cả nghĩ rồi. Chữ nghĩa này, chỉ là của một người đang có rất nhiều băn khoăn trước những mối tình đời thôi.
      Và cả những mối xúc động , rất đấng nuôi dưỡng!
      Cám ơn nhiều, bạn tôi!

      Xóa
  2. Sao lắm blog tên MEC thế nhể ?

    Trả lờiXóa